THÁNG TƯ CÒN ĐÓ – THƠ CÒN MÃI – TÌNH HỮU NGHỊ KHÔNG PHAI
Tháng Tư về, không chỉ mang theo nắng ấm và những cơn mưa rào bất chợt, mà còn đánh thức trong mỗi chúng ta dòng ký ức lắng đọng về một giai đoạn lịch sử hào hùng. Năm mươi mùa xuân đã đi qua kể từ ngày non sông liền một dải, và cũng chừng ấy thời gian để những trang thơ trở thành nhân chứng sống động, kể câu chuyện về hòa bình, về tình nghĩa sâu nặng, và về lòng tri ân không bao giờ vơi cạn.
Khúc ca hòa bình và tri ân trong “Thắm Tình Hữu Nghị – Tập 7”
Có những mùa xuân không đo bằng sắc mai hay cánh én, mà đo bằng ký ức – thứ đã lắng đọng qua từng trang thơ. Trong không khí ấy, “Thắm Tình Hữu Nghị – Tập 7” của CLB Thơ Ca Việt Nam – Lào tỉnh Đồng Nai không chỉ là một tuyển tập thơ, mà là một khúc ca lay động, nơi những vần thơ được chắp cánh từ trái tim của những người con yêu nước. Từ những cảm xúc riêng tư nhất đến tình cảm đại cuộc, tập thơ là minh chứng cho sức mạnh bền bỉ của ngôn ngữ, là sợi chỉ vô hình dệt nên tình hữu nghị Việt – Lào keo sơn, bền chặt.
Hãy cùng nhau lật giở từng trang thơ, để cảm nhận nhịp đập của quá khứ giao thoa cùng hơi thở của hiện tại, và lắng nghe những câu chuyện đẹp đẽ được kể bằng thơ. Từ “Chào Xuân Mới”, “Đêm Thơ Nguyên Tiêu” đến “Tiếng Thời Gian” của Thanh Tịnh, người đọc như nghe thấy tiếng thì thầm của quá khứ vọng về, qua khung cửa thời gian, hòa cùng nhịp sống hôm nay. Những bài thơ không chỉ là cảm xúc, mà là chứng tích của tình yêu quê hương trải dài qua bao mùa đổi thay.
Những mốc son lịch sử và trái tim không biên giới
Nguyễn Thị Nguyệt Tú nâng niu những mốc son đất nước trong “Chào Mừng Ngày 30 Tháng Tư”, “Khúc Giao Mùa Tháng Tư”, “Chớm Đông” như lưu giữ thanh âm rộn ràng của mùa non sông liền dải. Cùng lúc đó, “Tôi Yêu Việt Nam”, “Tâm Tư Tháng Ba” hay “Dấu Chân Người Lính” (Hồ Ngọc Lan) khiến người đọc lặng đi trong niềm xúc động về sự hy sinh, lòng trung kiên và khí phách của những người đã giữ đất giữ trời.
Và nếu thơ là chiếc cầu vô hình giữa hai dân tộc, thì trong “Tết Lào”, “Gặp Em Chăm Pa Sắc” (Trinh Thanh Nguyễn), “Tam Hiệp Lên Đời” hay “Một Nhà” (Hoàng Thống), ta thấy rõ hơn ánh mắt chan hòa, bàn tay siết chặt, và trái tim không biên giới của hai dân tộc Việt – Lào anh em. Tình hữu nghị ấy được khắc họa không chỉ bằng những lời ngợi ca mà còn thấm đẫm trong từng dòng cảm xúc chân thành.
Hồn quê, tình mẹ và lời nhắc nhở về đạo lý
Thơ cũng là nơi khơi nguồn từ yêu thương bình dị. Đó là “Tình Mẹ Với Tuổi Thơ Con” (Dan Le), “Thơ Viết Về Ngày Của Mẹ” (Trịnhthanh Nguyễn) – những bài thơ nhắc ta nhớ về bếp lửa hồng, mái đầu bạc, giọng ru ngọt ngào đã nâng đỡ đời con qua bao mùa dâu bể. Và giữa nỗi nhớ riêng, “Tương Tư Một Mối Tình”, “Chuyện Tình Yêu”, “Em Gái Thái Nguyên” (Hoàng Thống) là những thanh âm của trái tim, khắc khoải và trong trẻo như buổi đầu thanh xuân.
Tập thơ còn gói ghém trong đó hồn quê dân tộc qua “Sóng Biển Quê Hương”, “Tháng Ba Ngẩn Ngơ Nha Trang” (Hoàng Văn Thống), “Nhớ Khúc Sông Quê Hương” (Cao Tuân)… Những bài thơ ấy như bước chân người con xa xứ trở về, cúi đầu hôn lên lòng đất mẹ, khơi gợi tình yêu tha thiết với quê hương.
Trong bức tranh tổng hòa ấy, “Đọc Thơ Kiều Nhớ Cụ Nguyễn Du” (Dan Le) như một lời nhắc về đạo lý, về truyền thống văn hóa. Bởi thơ không chỉ là xúc cảm – thơ còn là đạo, là tiếng vọng từ bao đời người Việt, mang theo lòng thành kính với tiền nhân.
Dòng chảy bất tận của thơ ca và tình hữu nghị
Hôm nay, khi CLB Thơ Ca Việt Nam – Lào tỉnh Đồng Nai hoàn thành Tập 7, ấy cũng là lúc từng câu chữ âm thầm lan tỏa như hương hoa tháng Tư. Những trang thơ không khép lại một hành trình, mà mở ra dòng chảy mới – dòng chảy của ký ức lịch sử, tình bạn keo sơn và vẻ đẹp của văn hóa thơ ca hai dân tộc.
Xin tri ân những nhà thơ đã viết bằng trái tim. Xin cảm ơn những độc giả sẽ chạm vào từng con chữ bằng đôi tay trân trọng. Và xin cảm ơn lịch sử đã cho chúng ta được sống trong hòa bình – để còn có thể ngồi lại bên nhau, viết thơ, đọc thơ và giữ gìn những điều đẹp đẽ nhất.
Đồng Nai, tháng 4 năm 2025
BÙI QUANG XUÂN